Càng ngày càng thấm thế nào là đi du học- tâm sự du học Canada

Càng ngày càng thấm thế nào là đi du học- tâm sự du học Canada- mình xin tự đặt tiêu đề một tâm sự của một bạn về việc gặp các vấn đề khi đi du học.
Mình chẳng mấy khi nói ra những cảm xúc cá nhân trên mạng xã hội. Nhưng mình nhớ nhà và buồn quá! Thật sự rất buồn.
Với mình việc nói ra thế này mình cảm thấy rất yếu đuối, nhưng thật sự mình chỉ muốn nói ra thôi, nói ra cho nhẹ nhõm.
Càng ngày càng thấm thế nào là đi du học. Có lẽ với mỗi người 1 khác, nhưng mình nghĩ nó cũng là cả 1 sự đánh đổi và hy sinh. Vì đợt này csong xung quanh mình xảy ra nhiều chuyện, từ gia đình tình cảm học hành công việc và cả cuộc sống mới nơi đây.
Mọi thứ đang khó khăn và đây là lúc mình phải mạnh mẽ, mà sao nhiều lúc thấy khó quá.
Trước khi đi quyết tâm bao nhiêu, rồi nói rồi tuyên bố rất nhiều. Nhưng khi đã trải qa, thì mới thật sự kiểm chứng dc lời mình nói..
Lạc lõng với cô đơn nó cũng ko miêu tả hết dc cảm xúc của mình lúc này. Có lẽ cũng do 2 đất nước 2 nền văn hóa quá khác nhau, mà mình thì chắc k phải đứa nhanh thích nghi, nên cảm thấy nhiều lúc khá khó khăn. Ở nhà thì nhiều người nhộn nhịp, tiếng còi xe rồi hàng rong rồi tiếng người nọ người kia đi lại. Nhưng bên này thì quá im lặng và neo người, và đó là điều khiến mình cảm thấy rất sợ, mình rất sợ im lặng. Nhiều lúc đang ngủ, tỉnh dậy mà ko hiểu mình đang ở thế giới nào nữa, xung quanh ko bóng người, ko gian thì quá yên tĩnh. Với mình nó cứ như kiểu tra tấn vậy.
Ở nhà là 1 đứa nói rất nhiều, rất sôi nổi. Mình thật sự nói rất nhiều ấy. Mà giờ có lúc cũng chẳng muốn nói chuyện với ai. Đôi khi muốn lạc quan lắm, mà những khó khăn xung quanh cứ làm mình phải tiêu cực, và tâm trạng cứ trùng xuống. Nhiều khi buồn thì cũng chẳng dám nói với bố mẹ, vì nói ra chỉ làm mọi người thêm lo, còn bạn bè thì ko phải ai cũng hiểu, và cũng chẳng phải ai cũng có thời gian nge mình nói cả giờ đồng hồ. Rồi nhiều lúc mình cứ nói những chuyện buồn chuyện ko vui, người nge dc thì cũng có lúc phát chán, chẳng đủ kiên trì để nge nữa. Nên cuối cùng vẫn là 1 mình mình thôi. Nói ra cũng ko dc mà giữ 1 mình thì lâu ngày như hóa điên. Tâm trạng của mình đang là vậy đấy.
Đợt vừa rồi Tết nhất các thứ, mình nguyên 1 tháng chẳng dám vào fb nữa. Vì nhìn bạn bè mọi người ở nhà chuẩn bị sắm sửa rồi đi chơi, khiến mình thật sự rất buồn và nhớ nhà!!. Đúng là cái Tết đầu tiên xa nhà, baoh cũng khó khăn. Làm mình đã bị ít nói chuyện với mọi người rồi, mà ngày càng nói ít hơn.
Mình chỉ mong thời gian này sẽ qua nhanh. Và mình sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua nó. Mình còn muốn viết nhiều lắm, nhưng chắc cái post này sẽ dài ko điểm dừng mất. Mình chỉ muốn chia sẻ chút chút vậy thôi. Trong này còn có cả những người bạn mình đã qen bên Ca này, viết thế này cũng khiến mình cứ cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng mình chỉ muốn viết, vậy thôi..
Cám ơn mọi người vì đã đọc.