Kể về cuộc sống của một du học sinh sang nhật

Kể về cuộc sống của một du học sinh sang nhật  Rãnh rỗi. M xin kể về cuộc sống du học của 1 DHS.Sang Nhật tháng 4-2015. Mặc dù ởVN đã có N5 nhưng hồi đó đi thi trung tâm Làm giấy DH nhắn tin vào ĐT, nhìn trộm đt chép. Thế nên lúc sang đây. Ngày đầu tiên làm bài test đầu vào của trường. 2 bảng chữ cái viết không xong. Với số tiền ít ỏi mang sang, đủ sống 1,5 tháng đầu. Mua đc chiếc xe đạp không thể cũ kỹ hơn. Trường giới thiệu cho 1 cog việc làm ở xưởng phụ tùng ô tô, công việc là đứng dây chuyền bê vác cái cánh cửa ô tô móc lên dây chuyền cho nó chạy lên tầng khác xịt sơn. Chẳng khác gì bốc vác. Người thì dính toàn dầu mỡ. Mà cánh cửa ô tô đâu có nhẹ:((. Làm 8h-12 trưa thì ng ta chở về lại tại trường học, nuốt hộp cơm mua sẵn, nhiều lúc còn chả kịp đi vệ sinh rửa tay rửa chân. Người dầu mỡ vào lớp ngồi học. Ngại tía đỏ mặt. Vì người bẩn. Lớp lại con gái đông.:((.

Làm đc 3 tháng vì ko chịu nổi nhiệt, với ít tiếng nhật học lỏm, thanh niên quyết định lên nc với thầy giáo yêu cầu xin công việc khác. Lần này đc giới thiệu công việc gọi là nhàn hạ. Là đi theo đội quân dọn phòng khách sạn, nó chở tới Ksan nào là nhảy vào cuốn chăn ga nệm chùi cọ rửa nhà vệ sinh các kiểu, hút bụi… hì hục như 1 thằng điên. Làm ko kịp giờ khác vào thì bị chửi, nó phân chia 1 người làm bao nhiêu tầng đấy. Di chuyển ngồi trên ô tô đi Ksan này kia nhiều. Tiền làm chả được bao nhiêu chỉ thấy vật vờ khổ thân. Lại còn bị mắng chửi mà ko dám bật lại. Lương giờ thấp 835yen. Ôi cái định mệnh.

Làm đc 2 tháng. Thanh niên quyết định bỏ việc. Thời điểm đó là tháng thứ 6 sau khi đến Nhật. Cả 2 vc trường giới thiệu đều bỏ ngang, lần này trường nó làm khó, thanh niên quyết định tự đi tìm việc, lúc đó mày mẫm ra combini lấy cuốn townwork về ngồi xem, mà chả hiểu gì vi toàn Kanji, cơ mà cứ tìm chỗ nào có chữ ở thành phố ở khu mình sống thì cầm đt gọi điện, mà tiếng nhật chả biết gì chỉ đọc thuộc vài câu chuẩn bị sẵn, xong rồi ng ta hỏi lại thì chỉ trả lời đc mỗi tên tuổi ng Việt Nam. Sau hàng chục cuộc gọi điện thoại thì có 1 quán Ăn kêu đi PVan. Ôi mừng muốn nhảy cững lên. Đây là 1 quán bánh hambuger.

Và cviec của m là vào đây chế tạo làm bánh, gói bánh và rửa bát. Những ngày đầu tiên thì chỉ toàn bị gọi là ăn chửi thì nhiều vì tiếng nhật kém, nó nói gì m có hiểu đâu, toàn phán đoán phản xạ tự nhiên. Hì hục rửa bát hàng tiếng đồng hồ dù có máy rửa bát nhưng cũng phải rưa bằng tay qua trước. Tất cả các công việc nặng nhọc trong quán nó đều giao cho mình. Như là mỗi ngày 5h chiều dỡ ống cống múc rác dưới ống cống lên, gọi là thông cống. Rồi đến cái mùa Giáng sinh tụi Nhật nó đặt hàng đùi Gà( nhật cóthoi quen ăn đùi gà vào dịp lễ) nó đặt hàng nghìn cái. Và công việc m là đứng trước cái chảo dầu 200 độ nhúng thả đùi gà vào đó. Ôi mẹ ơi dầu nóng nó bắn lên 2 cánh tay, có khi bắn lên cả mặt… kiêm luôn công việc đi đổ rác, đổ dầu nóng đã qua sdung vào thùng chứa. Thời gian đó từ 52 kg xuống 48 kg. Đau khổ và vất vả.

Thanh niên quyết tìm con đường học tiếng Nhật mặc dù lên lớp toàn ngủ vật vờ và ít nghe giảng nhưng về nhà ranh giờ nào học giờ đó. Tháng 10 năm đó quyết đi đổi cái bắng lái xe máy 50cc. Có bằng rồi nhưng tận 2 năm sau mới mua đc chiếc xe máy. Quả là nghèo vô hạn. Nửa năm phấn đấu nhẫn nhục ở quán bánh đó cuối cùng cũng hiếu tiếng nhật nó hay xài trong quán dần lên và được cho đứng bếp gói bánh làm bánh bỏ bịch trao cho khách. Cviec ổn xíu cái thì lại lo chuyện nhà cửa. Nhà ở chung trường giới thiệu cho có 5 mạng. 2 tên trong số đó ngoài đi làm ra thì ko chịu đi học, và bỏ trốn, cũng như đi ăn trộm vặt trái quýt, đá đồ siêu thị như thịt, rau. Môi trương sống như vậy có ngày cảnh sát cũng tìm đến nhà. Thế nên thanh niên quyét định chuyển nhà. Lần này trường giới thiệu ở cùng 1 thanh niên khác, hiền, tạm đc. May mắn tới chỗ đó m có thời gian và không gian để học. 2 năm tiếng xong đỗ cái N3 với số điểm 100d. N2 thì tạch. Cũng chính vì ko có N2 nên ko đc học chung lên senmon với ng Nhật mà phải vào cái khoa dành cho ng nước ngoài. Khoá 3 năm semon.

Có N3 tự tin rồi thanh niên tự đi ra ngoài tìm nhà tìm đến bất động sản thuê nhà riêng ở 1 mình. Viec thì vẫn làm 1 viec ở quán đấy cỡ 40 tiếng 1 tuần, quá tiếng nhưng đã đàm phán với chủ quán nó sửa giấy đóng dấu cho m, tăng tiền lương giờ lên để giảm giờ làm. Gọi là ma số hay chế số. Haha.

Lâu lâu cũng có đá thêm vài việc ở ngoài chẳng hạn như đi bốc dỡ hàng trên xe tải, đi chuyển hàng từ tầng dưới lên tầng cao của toà nhà. Đi theo đội quân, tiền ngày nào nhận ngày đó. Đi chùi sàn đánh bóng sàn combini lau kính combini vào ban đêm. Tham gia vào 1 đội quân thầm lặng chinh chiến các combini ban đêm.
Thời gian cũng qua thấm thoăt xong năm 1 senmon. Sóng gió mới bắt đầu từ đây. Xích mích với thăngd tencho của quán. Đành nghỉ việc. Tìm việc mới đó là xưởng sản xuất linh kiện ô tô. Cụ thể là làm các tấm panell lắp trong nội thất xe hơi hạng sang. Vì đi làm xa hơn12 km, đánh liều mua chiếc xe máy cũ vì đã có bằng lái. Chỉ làm 1 việc ở đó đúng 28 tiếng lương 1100¥, đêm 1375¥. Rồi cũng xong năm thứ 2 semon.

Nhìn lại Sau 4 năm du học mình nhận được gì?

Bằng JLPT N1( học vất học vơ, tranh thủ từng tí), bằng lái xe ô tô MT, bằng tốt nghiệp trường tiếng. Bằng ĐH Kỹ sư XD công trình ở VN( ở VN mình đã học ĐH Kỹ sư Hệ 5 năm, sẽ có rất nhiều bạn hỏi là tại sao không đi Nhật diện kỹ sư luôn mà lại đi Du học?).
Và các loại chứng chỉ văn phòng khác ở Nhật, như Excel, Word 2級.

Tiếng nhật thành thạo, tự tin chém gió.

Và bây giờ bắt đầu vào năm thứ 3, cũng là năm cuối đi học. Không biết sự cố gắng của m đến đây được gì… nhưng đã đánh đổi 4 năm qua máu, nước mắt, khổ cực vất vả…

Du học đấy các bạn ạ. Tự túc đấy,

Nhật bản đấy. Màu hồng hay màu gì cũng chẳng biết. Nhưng khổ cực vất vả nó quen thấm vào ngừoi rồi giờ chẳng nhận biết đc là màu gì nửa????

Tags: