Làm thế nào để thoát khỏi trầm cảm, tự tử khi đi du học?

Gửi những ai đang bị suy sụp,

Cho tôi xin hỏi mọi người 1 câu: Tự tử! Đó có phải là con đường duy nhất để kết thúc mọi thứ hay không? Chị họ của tôi hay la tôi nói rằng “Tự tử là thứ ích kỉ nhất vì chỉ biết nghĩ cho mình, mình ra đi là xong nhưng còn người ở lại sống sao nổi.”

Dưới phương diện của người con sống xa nhà, tôi cảm nhận được một thứ gì đó rất lạ cứ bám theo mình mỗi ngày. Tôi biết có điều gì đó không ổn nhưng vẫn quyết định lờ đi, như thể chỉ cần làm thế thì cảm giác đó sẽ tự động biến mất. Tôi gọi cảm giác đó là ảo tưởng trong cô đơn. Có lẽ là do sống xa nhà, thiếu tình cảm, thiếu sự quan tâm của mọi người với cả việc chưa thích nghi được cuộc sống mới.

Sau đó một thời gian không lâu, tôi cảm nhận khi mình cứ lơ cái cảm giác quái quỷ đó đi thì càng này nó càng mạnh hơn, nó đẩy tôi hoàn toàn ra khỏi tập thể mà thôi đang cố gắng thích nghi. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, tôi hoàn toàn tách biệt mình ra khỏi thế giới này. Từ đó lúc nào tôi bắt đầu sợ hãi, không dám để bản thân đối mặt với bất kì điều gì, nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã quỵ ngã.

Trong khoảng thời gian đó, tôi thường hay có những câu hỏi mà chính tôi cũng k biết sao mình lại suy nghĩ như vậy: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Có ai bên cạnh tôi không? Rồi dần theo thời gian, tôi sụt cân, học kém tập trung, điểm số không như mong đợi. Tôi khóc liên tục, lo âu khi gia đình điện thoại hỏi thăm. Cho đến một ngày, tôi thức dậy, trong tôi là vùng tăm tối còn xung quanh là sự trơ lì. Trong đầu không lúc nào yên lặng. Giọng nói của mọi người liên tục va đập. Ý nghĩ của riêng tôi cố gắng ngoi lên khỏi mớ âm thanh hỗn độn, nhưng vô ích. Tôi gắng bình tĩnh, nhưng có gì đó cố dìm tôi vào sự hỗn loạn. Tôi liền suy nghĩ đến việc chịu thua và đi về nước, tôi cảm thấy xấu hổ và sợ ba mẹ mất mặt, tôi sợ người ta chê cười và tôi sợ mình sẽ là một đứa thất bại. Suy nghĩ của tôi lại dẫn tôi đến cái từ đáng sợ, đó là “ tự tử.” Tôi nghĩ chỉ có tự sát mới kết thúc nỗi tuyệt vọng. Đúng lúc đó chị họ tôi nhắn tin cho tôi. Khi tôi đã kể hết mọi chuyện với chị thì điều duy nhất chỉ làm là chửi tôi. Chỉ chửi tôi ngu, chửi tôi “không ai quý mày nữa thì nên chấp nhận đi và đáng lẽ mày nên nhận ra điều đó sớm hơn, đi xa nhà là mày đã chấp nhận đặt bước chân đầu tiền vào trường đời rồi tỉnh dậy đi. Mọi thứ xung quanh không còn trong cuộc sống của mày nữa thì kệ, thứ vớ vẫn đó không thể ảnh hướng đến cuộc sống bản thân.”

Nhờ những lời đó, tôi đã kiếm thêm người lớn để chia sẽ và tôi chợt tỉnh ngộ ra cảm xúc là thứ không thể sờ nắn hay nhìn thấy, nhưng có thể điều chỉnh cảm xúc từ các thói quen hằng ngày. Bắt đầu bằng việc kiểm lại các mối quan hệ mà ta đang có. Đối diện với với sự thật luôn là một thử thách lớn nhưng, chỉ có thực tại mới mang ta lúc trước trở lại, nó sẽ trả lại ta sức khỏe và sinh lực. Thay vì tìm kiếm chú ý từ đám đông trên mạng xã hội, thử nuôi một con thú cưng, dành cho nó tình yêu thương giản dị. Thay vì loay hoay vật lộn với hố đen, sao không dứt khỏi căn phòng cũ, mua vé cho một chuyến đi. Thiên nhiên là liều thuốc chữa lành, luôn tốt hơn ta kỳ vọng. Hãy suy nghĩ cho bản thân mình và yêu bản thân nhiều hơn.

Sống xa nhà thì trầm cảm là điều mà khó ai tránh khỏi, tự tử không phải là con đường tốt nhất để kết thúc. Hãy nhớ rằng xung quang bạn còn ba mẹ anh chị em và người thân.

Tags: