Tâm sự của một du học sinh

Chia sẻ với các bạn một câu chuyện ý nghĩa đăng trên facebook “Hội quá du học sinh Canada”. Hi vọng với bài viết này các bạn sẽ có cho mình những kinh nghiệm quý báu.
Du học ư? Chỉ đơn giản là học tập tại một nước khác thôi mà! Ấy vậy mà đối với em, cụm từ đơn giản ấy lại chứa đựng những ý nghĩa lớn lao hơn nhiều, đó là những KHÓ KHĂN, là những THỬ THÁCH, là những niềm vui nho nhỏ và quan trọng nhất là QUÁ TRÌNH VƯƠN LÊN TRONG CUỘC SỐNG _ QUÁ TRÌNH KHẲNG ĐỊNH BẢN THÂN tại nơi đất khách quê người.
Giờ đây, sau vài tháng sinh sống và học tập ở xứ sở lá phong, em chợt nhìn lại quá khứ, nhìn lại điều mà đã khiến em đưa ra quyết định khá mạo hiểm này. Vào khoảng tháng 3 năm lớp 9, khi sắp sửa phải đối mặt với một trận chiến đầy cam go, chuyện du học tại Canada của con ông hàng xóm đã thôi thúc em lên mạng tìm hiểu về đất nước và con người nơi đây. Bắt đầu với Luther college high school nhưng không may bị phản đối từ phía gia đình bởi: “Một năm du học tốn kém lắm con à”:((, và em đành phải cắn răng gác lại ước mơ du học mà tập trung vào kì thi sắp tới:(( Đậu Gia Định với điểm số khá cao, em tiếp tục bắt tay vào ước mơ du học đang còn dang dở. Câu chuyện từ đây mới thực sự bắt đầu … Nhờ clip của Prince ea( tôi kiện hệ thống giáo dục) và clip của nam sinh 12 bắt bệnh giáo dục đã khiến em ngộ ra nhiều điều rằng nền giáo dục nước nhà là một nền giáo dục bắt cá phải leo cây và khỉ phải bơi lội dưới nước và còn nhiều những bất cập khác(em đã dành ra gần 1 trời để kiểm chứng những điều đó) Nhờ vậy, nó giúp em thay đổi cách đánh giá người khác và càng tự tin vào quyết định du học của bản thân hơn. Bất chợt rẽ hướng sang Mỹ với học bổng giao lưu văn hóa 1 năm, nhưng tới nửa chặng đường thì phải dừng lại do chi phí phát sinh và rủi ro khá cao, em quyết tâm tập trung vào Canada với đích đến là DSS. Cái ngày nhận được visa cũng tới, niềm vui hòa trong nỗi lo âu@@ và cuộc chiến THỰC SỰ sắp sửa bắt đầu….
Những ngày đầu đặt chân lên đất Canada, Canada như 1 thiên đường trong mắt em( 1 đứa 16 tuổi) và cũng là một TÂM LÝ CHUNG đối với rất nhiều bạn khác nhưng rồi cái tâm lý ấy, cái niềm vui ngày nào cũng dần dần tan biến… Ở Việt Nam, hầu như chuyện gì cũng kiểu để ba, để mẹ lo ( trừ chuyện học hành) ngay cả việc dậy đi học cũng để ba gọi dậy, hay quần áo cũng có người xếp dùm @@ Nhưng giờ đây, tất cả mọi chuyện đều phải TỰ LO như phải tự đặt báo thức dậy mỗi sáng, từ làm đồ ăn sáng, tư xếp đồ, tự làm thẻ ngân hàng blah blah và 1 trong những cái khó khăn nhất là tự phải điều chỉnh, tính toán chi tiêu sao cho hợp lí nếu không thì đi bụi như chơi!!!Như cái cảm giác mà khi chúng bạn rủ đi chơi mà vừa muốn đi vừa không muốn đi hay cái cảm giác mỗi lần đạp xe qua tiệm phở mà không dám vào ăn khó chịu đến mức nào đối với 1 du học sinh không khá giả mấy như em !! Không còn cách nào khác vì đi du học tốn quá nhiều tiền rồi@@ Và cũng lần đầu tiên, em cảm thấy cô đơn bởi 1 thân 1 mình không người thân nơi đất khách quê người, đặc biệt là mỗi buổi tối khi tất cả mọi thứ đều chìm trong giấc ngủ, 1 sự im lặng đến lạ thường. Nhưng 1 điều lạ kì rằng chính những thứ đó đã huấn luyện bản thân em trở nên trưởng thành hơn, trách nhiệm hơn, biết trân trọng đồng tiền hơn và quan trọng là biết tự đối mặt và tự đứng lên sau mỗi lần gặp khó khăn, vấp ngã. Những ngày đầu đi học, em gặp không ít khó khăn do giáo dục bên đây rất khác so với Việt Nam, sau mỗi tiết học phải dọn đồ chạy đến phòng học khác đối với 1 đứa làm biếng đứng dậy như em quả là 1 thử thách nhưng dần thì cũng quen=))) TIẾNG ANH không bao giờ dễ đối với hầu hết du học sinh, và em cũng không ngoại lệ, tuần đầu nhập học ngồi nhiều lúc ngơ luôn không biết giáo viên nói gì nhưng không vì vậy mà em nản chí, em xem nó như một thử thách mà bất kì 1 du học sinh nào cũng mắc phải và từ đó đương đầu với nó. Đã có những lúc em khá nản với cái rào cản ngôn ngữ này nhưng luôn tự nhủ với bản thân rằng “ Cố lên Khang, đây là con đường mà mày đã chọn.”Thế là em chủ động hỏi thầy cô sau giờ học, tối về lại xem lại bài giảng, hay những chỗ không biết trên GOOGLE VÀ YOUTUBE bởi 2 ÔNG BẠN CHÍ CỐT cốt này hầu như không từ chối bất kì câu hỏi nào dù ngây ngô nhất và chuẩn bị cho các tiết học kế tiếp để dễ hiểu bài hơn. Và cũng từ đó mà em khám phá ra rằng nền giáo dục Canada KHUYẾN KHÍCH HỌC SINH ĐẶT CÂU HỎI bởi đặt câu hỏi không chứng tỏ rằng bạn ngu mà nó chứng minh rằng bạn quan tâm đến bài học đó, môn học đó. Hơn nữa, khi học tập tại Canada RẤT CHỦ ĐỘNG, giáo viên hầu như không kiểm tra việc bạn có ghi chép hay không, hay bạn có hiểu bài hay không, nếu bạn không hiểu và không hỏi thì giáo viên sẽ mặc định rằng bạn hiểu rồi, vì vậy khi không hiểu và không thể tìm ra câu trả lời thì hãy hỏi giáo viên bởi mình đóng tiền là để đi học, là để giải quyết cái không hiểu, không biết! Ngày qua ngày lăn lộn tại đất Canada này, em đã khá thấm thế nào là 1 du học sinh và dần hòa nhập được vào môi trường bên đây, kết bạn kết bè để cuộc sống trở nên thú vị hơn, nhìn vào những khó khăn hiện tại, em biết rằng bản thân phải cố gắng nhiều hơn nữa, nhiều hơn bao giờ hết để vươn lên, để những đồng tiền du học trở nên có giá trị.
Thế đó, chỉ 1 mình tại nơi đất khách quê người không người thân đã giúp em nhận ra được 1 chân lí “ Bức tranh du học không phải chỉ một màu hồng, mà đó là sự pha trộn giữa hồng và xám, chính bản thân các bạn là người quyết định tỉ lệ màu nào nhiều hơn!” Vì vậy, hãy luôn cố gắng không ngừng và hãy luôn nhớ rằng “Everything has a price. It’s just your willing to pay for it.”( Anne Bishop)
Ngày mai, một cuộc chiến lại bắt đầu và lặp đi lặp lại, bắt đầu và bắt đầu. Một cuộc chiến không hồi……kết…….
Tags: