KHI BẠN CÓ GÌ ĐÓ TRONG TAY, BẠN TRỞ THÀNH “MIẾNG MỒI”
CÀNG CÓ “THỊT”, CÀNG BỊ RÌNH MÒ!
Bạn đã bao giờ nhận ra chưa?
Lúc tay trắng, bạn đi một mình, chẳng ai buồn để ý.
Nhưng chỉ cần có chút tiền, chút quyền, chút danh tiếng… bỗng dưng xung quanh bạn xuất hiện những ánh mắt lạ.
Có ánh mắt khen ngợi.
Có ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhưng cũng không ít ánh mắt thèm thuồng, chực chờ.
Xã hội vốn dĩ vậy.
Con chim bé nhỏ ít ai ngó ngàng, nhưng khi chim to, có lông có cánh thì hàng loạt thợ săn bắt đầu giương súng.
Con cá bé trong ao không ai quan tâm, nhưng cá to thì luôn có lưới vây quanh.
Càng có “thịt” trong tay, bạn càng trở thành “miếng mồi”.
Thế nên, cái khó không chỉ là làm ra, mà còn là giữ được.
Bởi lẽ:
Tiền bạn kiếm ra có thể thành cái bẫy để người khác tính toán.
Quyền bạn có thể trở thành cái cớ để họ dèm pha.
Thành công bạn đạt được có thể biến thành “cái gai” trong mắt nhiều người.
Và sự thật là, khi bạn bước lên một nấc thang cao hơn, thì số người chờ bạn trượt chân cũng nhiều hơn.
Đừng ngây thơ nghĩ rằng tất cả mọi người đều vui khi bạn tốt hơn.
Trong lòng họ có thể là sự so đo, ghen tỵ, hoặc chỉ đơn giản… là ham muốn chiếm lấy cái bạn đang nắm giữ.
Vậy phải làm sao?
Đừng khoe khoang.
Cái gì giữ được trong lặng lẽ mới là cái quý. Người khôn ngoan không để cả thế giới biết trong tay mình có bao nhiêu.
Học cách che chắn.
Có “thịt” thì phải có “dao”. Nghĩa là đủ mạnh mẽ và tỉnh táo để tự vệ. Càng đi xa, bạn càng cần giáp bảo vệ, chứ không thể bước đi tay không.
Biết chọn bạn đồng hành.
Không phải ai vỗ vai bạn cũng thật lòng. Có người vỗ vai để động viên, nhưng cũng có người vỗ vai để xem bạn có bao nhiêu vàng trong túi.
Đặt nền tảng bên trong vững chắc.
Thứ bạn cần bảo vệ không chỉ là tiền, quyền hay thành quả, mà còn là giá trị thật sự của bản thân. Khi bạn đủ mạnh từ bên trong, bạn sẽ không sợ mất đi những gì bên ngoài.
Nhớ kỹ một điều:
Thế giới không chỉ nhìn bạn bằng sự ngưỡng mộ. Nó cũng nhìn bạn bằng sự thèm khát.
Và bạn chỉ thực sự an toàn khi biết cách vừa bước đi, vừa giữ được cái của mình, không để ai dễ dàng cắn xé.