SỰ KHÁC BIỆT GIỮA TỰ GIÁC VÀ KHÔNG TỰ GIÁC LÀ CẢ MỘT ĐỜI NGƯỜI

SỰ KHÁC BIỆT GIỮA TỰ GIÁC VÀ KHÔNG TỰ GIÁC LÀ CẢ MỘT ĐỜI NGƯỜI. Những tháng dịch bệnh vừa qua, nhiều người vì ở nhà cả ngày mà thiếu sự vận động, cân nặng tăng lên trông thấy, thậm chí có người béo tới mức biến dạng, giống như một người hoàn toàn khác.
Thế nhưng, cũng có một số ít người vẫn luôn giữ được vóc dáng chuẩn của mình.

SỰ KHÁC BIỆT GIỮA TỰ GIÁC VÀ KHÔNG TỰ GIÁC LÀ CẢ MỘT ĐỜI NGƯỜI
SỰ KHÁC BIỆT GIỮA TỰ GIÁC VÀ KHÔNG TỰ GIÁC LÀ CẢ MỘT ĐỜI NGƯỜI

Họ không phải là những người bẩm sinh ăn không béo mà là họ luôn tự giác mỗi ngày, ăn uống nghỉ ngơi điều độ, không phá vỡ quy luật và thói quen sống vốn có của mình. Thay vì tự do phóng túng bản thân, họ kiên trì vận động, tập yoga mỗi ngày.

Dạo nọ khi lướt web, tôi có đọc được một câu hỏi rằng: “Tại sao phải hết sức cẩn thận với những người ăn nhiều không béo và không thể béo?”
Trong đó có một câu trả lời được rất nhiều người like: “Không phải họ không dễ béo, mà là họ không cho phép mình béo. Không phải họ nghiêm khắc với cơ thể mà là nghiêm khắc với chính mình”.
Có lẽ chúng ta đều có cảm nhận chung rằng: khi bạn sống khó khăn, không ai biết, nhưng bạn béo bạn gầy người khác chỉ cần liếc qua là biết.
Thực ra, những người có thể kiểm soát được vóc dáng của mình chẳng có gì là đáng nể. Nhưng bạn không thể không khâm phục những người có thể giữ được vóc dáng của mình mười năm như một. Họ trông có vẻ như đang giữ dáng nhưng thực ra là đang quản lý cuộc đời mình một cách nghiêm túc nhất.
Nhiều lúc, chúng ta kém người khác không chỉ là vài cân thịt mà là tính tự giác, tự khắc phục và tự yêu cầu bản thân đằng sau những số cân nặng đó.
Trong thời gian dịch bệnh, khi nhiều người chìm đắm cày game, cày phim, chơi điện thoại, nhưng vẫn có số ít người họ đang không ngừng học tập và tiến bộ.
Ví dụ có những người dù đang nằm điều trị trong bệnh viện dã chiến nhưng vẫn có thể vứt bỏ những ồn ã, lo toan bên ngoài để tập trung tinh thần đọc sách trên giường bệnh.
Hay có những học sinh sắp phải bước vào những kỳ thi quan trọng, mặc dù không có sự phụ đạo của thầy cô, không có sự giám sát của cha mẹ những vẫn chủ động luyện đề và ôn tập mỗi ngày.
Có câu nói rất hay rằng: Muốn đánh giá ai đó có tự giác hay không, chỉ cần cho họ chút tự do là biết liền.
Có những người coi dịch bệnh là lý do để trì hoãn, lười biếng nhưng có những người lại coi dịch bệnh là cơ hội để rèn luyện và mài giũa bản thân.
Thực ra, một người tự giác, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, họ đều có thể yêu cầu bản thân một cách khắt khe. Những người không tự giác, vĩnh viễn thiếu ý chí nghị lực và sự kiên trì.
Benjamin Franklin từng nói rằng: “Tôi chưa bao giờ thấy một người siêng năng dậy sớm, thận trọng và trung thực nào oán trách số phận đen đủi. Phẩm chất tốt đẹp, thói quen ưu tú, ý chí kiên cường là thứ mà giả thiết số phận không bao giờ có thể đánh bại được.”

Thực ra, một người có thể tĩnh tâm học hỏi, không chỉ cao hơn bạn vài điểm, nhiều hơn bạn vài mảng kiến thức, ưu tú hơn bạn vài phần mà là tính kỷ luật trong tủy sống của họ sẽ dần dần kéo dãn khoảng cách giữa họ và bạn cho tới khi bạn cảm thấy mình thực sự tụt hậu.
Những tháng dịch bệnh vừa qua, không ít người đánh loạn thói quen sống của mình. Trước kia, dậy đúng giờ để đi làm, nhưng giờ đây phải đến giờ ăn trưa mới dậy.
Những người trước kia buổi tối ngủ nghỉ đúng giờ, thì bây giờ lại thức khuya đến tận 2,3 giờ sáng.
Thực ra, đồng hồ sinh học một khi bị rối loạn không những không tốt cho cơ thể mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe. Nhiều người dù biết điều này nhưng vẫn không thể tiết chế được chính mình.
Trong nhóm bạn bè của tôi có một nhóm người vẫn giữ thói quen check in vào lúc 5:30 sáng, và từ 11 giờ tối trở đi không ai nhìn thấy tin nhắn của họ, bởi giờ đó họ đều đã yêu cần bản thân phải tắt máy đi ngủ.
Thậm chí có “thánh nhân” còn chia sẻ rằng, ở nhà hai tháng nhưng chưa một ngày ngủ nướng, cũng chưa một lần thức khuya.
Bởi mỗi ngày dậy sớm, giúp họ có nhiều thời gian hơn để đọc sách và viết lách. Và cũng bởi mỗi ngày ngủ sớm giúp họ đảm bảo giấc ngủ và thời gian nghỉ ngơi.
Vậy nên, họ dù không bước chân ra khỏi cửa những vẫn duy trì được sức khỏe và tinh thần sung mãn, đảm bảo không ngừng tinh tiến khí chất và vốn liếng cho bản thân.
Tôi từng nghe một câu nói rất hay rằng: “Thức khuya là bởi không đủ dũng khí để kết thúc một ngày, ngủ nướng là bởi không đủ dũng khí để bắt đầu một ngày”.
Thực ra, những người ngủ sớm dậy sớm, trông có vẻ như quy luật hơn bạn một chút, tinh thần trạng thái tốt hơn bạn một chút. Nhưng thực ra họ lợi hại hơn bạn là ở chỗ họ tự giác hành động hơn bạn, họ chủ động thực thi hơn bạn thậm chí là họ hiểu rõ mục tiêu và kế hoạch tương lai của mình hơn bạn.
Thực ra giữa tự giác và không tự giác, trông có vẻ như khoảng cách rất nhỏ. Nhưng thực ra đó lại là cả một đời người.
Xét về bề mặt:
– Những người ăn uống điều độ và chăm chỉ vận động hơn bạn, có thể chỉ nhẹ hơn bạn vài kí.
– Những người biết tĩnh tâm học hỏi hơn bạn, có thể chỉ hơn bạn vài điểm.
– Những người biết sắp xếp thời gian ngủ nghỉ hơn bạn, có thể chỉ đủ thời gian hơn bạn một chút.

 

Nhưng xét về bản chất:
– Tất cả những người tự giác hơn bạn đều có nhiều cơ hội và sự lựa chọn hơn.
– Tất cả những người tự giác hơn bạn càng dễ có được thành công hơn.
– Tất cả những người tự giác hơn bạn đều có nhiều quyền lợi và tự do hơn.
Sở dĩ chúng ta ngưỡng mộ và muốn trở thành những người tự giác là bởi chúng ta biết rằng chỉ có cuộc đời tự giác mới có thể có được nhiều thứ mà mình muốn.
Thế nhưng nhiều lúc, chúng ta không thể kiềm chế được sự lười biếng, trì hoãn và bản tính ham chơi của mình.
Muốn tự giác thực ra không khó, chỉ cần bạn muốn có một vóc dáng đẹp, chỉ cần bạn muốn có một thành tích tốt, chỉ cần bạn muốn trở thành người mà mình thích, mục tiêu một khi rõ ràng, mọi thứ sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng để tự giác một cách thực thụ lại vô cùng khó.
Bởi vì muốn đạt mục tiêu, bạn phải lặp đi lặp lại những thói quen nhàm chán và khô khan, bạn phải nỗ lực không ngừng nghỉ, kiên trì 10 năm như 1, mới có thể thực hiện mục tiêu và ước nguyện của mình.
Có lẽ giữa tự giác và không tự giác một ngày, hai ngày, thậm chí là một năm, hai năm chẳng khác nhau là mấy. Nhưng nếu tích lũy lâu dài, khoảng cách giữa người và người thực sự là một trời một vực.
Những người tự giác chưa chắc đã giỏi, nhưng những người giỏi chắc chắn phải tự giác. Và những người không tự giác chắc chắn không thể giỏi.
Bởi vậy, người trẻ ơi, muốn giỏi, muốn cuộc đời nở hoa, không còn cách nào khác đó là phải TỰ GIÁC!