Nhật ký 8/7/2018
Đã sang được Nhật một thời gian rồi nhưng sao con vẫn còn nhớ nhà lắm bố mẹ ạ.
18 tuổi – cái tuổi con đã ý thức được việc mình làm. Được học tập và làm việc tại Nhật là ước mơ của con ấp ủ bấy lâu.
Sang đây thời gian ngắn hơn ở Việt Nam bố mẹ ạ. Sáng đi học, chiều đi làm, tối con tăng ca để có tiền đóng học và trang trải chi phí bên này. Mỗi tối định điện về hỏi thăm sức khỏe của bố mẹ nhưng sao khó quá.Lúc đang làm muốn cầm cái điện thoại chỉ muốn gọi nói với bố mẹ rằng :” Con vẫn khỏe, học tốt, bố mẹ cứ yên tâm, tháng này con làm được nhiều lắm, con sẽ gửi về cho bố mẹ trả nợ…..” Nhưng tay chân lúc ấy cứ mải miết theo công việc rồi con lại quên mất.
Cuộc sống ở Nhật đắt đỏ lắm bố mẹ ạ, mớ rau, mớ cá cũng phải vài chục đến vài trăm nghìn. Năng nhặt chặt bị, con cũng không dám tiêu pha gì, chỉ cố gắng thật tiết kiệm sao cho mỗi tháng có đủ số tiền để gửi về cho bố mẹ.
Hôm trước mẹ có nói con nhà bác An hàng tháng gửi về 50 triệu mỗi tháng. Rồi anh Ý nhà bác Nhi nữa, anh ấy đi Nhật có hơn một năm mà đã xây nhà cho hai bác ấy rồi. Con nghe xong mà thấy hơi chạnh lòng. Không biết đúng hay sai nữa. Hai anh ấy cũng đi du học như con, vẫn chưa ra trường mà sao làm lắm tiền thế. Rồi con chỉ biết vâng dạ, không dám nói ra sự thật sợ làm bố mẹ lo lắng………
Thực tế thì nước Nhật không còn là màu hồng như những lời đồn nữa bố mẹ ạ.
Tuy cuộc sống văn minh hiện đại hơn ở nhà nhưng cũng vất vả lắm ạ. Buổi sáng con học trên trường sau đó buổi trưa và chiều đi làm.Có khi con tăng ca cả đến đêm nữa để có thêm tiền đóng học phí năm sau và trả nợ cho gia đình mình nữa. Nhiều khi bắt tàu đêm về nhà cũng là lúc 1-2h sáng. Tắm rửa, ăn tạm gói mỳ rồi ôn qua bài vở để sang mai còn lên trường học nữa.Thời gian cứ mặc định như thế, nhiều khi ngủ hơi ít mắt con sưng lên,thâm lại lên lớp ngáp ngáp, bọn bạn trêu đùa làm con quên hết mệt mỏi. Con chỉ sợ Nhật Bản vào mùa đông thôi bố mẹ ạ. Bệnh viêm mũi, viêm xoang của con chưa khỏi hẳn. Mỗi khi mùa đông về con lại hắt hơi,đau đầu, đầu óc quay cuồng không muốn làm một cái gì cả. Cứ mỗi lần như thế con lại nghĩ về gia đình mình, nghĩ đến tương lai của bản thân. Con lại cố gắng hơn nữa, con không thể gục ngã vì thời tiết hay bất cứ thứ gì được. Con còn nhiều điều chưa làm, nhiều điều còn ấp ủ của một thanh niên đang độ tuổi sung sức.
Ở bên này con chỉ mong sao có sức khỏe thật tốt để còn làm việc và học tập. Con cũng mong cho các bạn học như con đã theo con đường mình chọn thì phải cố gắng hết sức. Đừng có nản giữa chừng rồi đánh mất tương lai của mình.
Chúc cho bố mẹ ở nhà mạnh khỏe để chờ ngày con thành đạt!!!