– Câu nói xót xa ấy của ông chủ Trung Nguyên trong phiên tòa ly hôn ngày hôm nay được truyền thông nhắc đi nhắc lại nhiều lần cũng chính là điều của không biết bao nhiêu tỷ phú, đại gia ngậm ngùi sau khi đã đạt đến những đỉnh cao của sự giàu có.
– Con người ở cõi phù du này vốn dĩ dễ bị mê, bị lạc, mà một trong những cái sai lạc phổ biến nhất phải kể đến là việc đã mải mê quá mức cần thiết cho việc kiếm tiền. Vốn dĩ vì lí do sinh tồn, vì mong muốn một chất lượng cuộc sống tốt hơn cho bản thân, gia đình, hay cao hơn là cho cộng đồng, cho quốc gia mà con người ta mải lao theo sự dẫn lối của tiền tài, danh lợi. Để rồi, lúc nhận ra, thường đã đủ chua chát, muộn màng !
– Khi có nhiều tiền, rồi họ sẽ thấy tiền nhiều không thể mua được sức khỏe, không mua được cuộc sống mà họ khát khao, không mua được thời gian đã mất, không mua được tình yêu thương của vợ chồng, con cái, không mua được những đam mê của bản thân… Thường khi nhiều tiền, người ta mới thấy rõ hết những điều tiền nhiều không mua được, mới nhận thấy cái giá của sự đánh đổi đôi khi quá đắt. Còn với những người tự thấy chưa đủ tiền thì cứ mãi vật vã sinh nhai, vật vã mưu sinh, vật vã kiếm tiến để tồn tại, để sống tiếp thêm mỗi ngày để đơn giản chỉ lại để vật vã mưu sinh. Cứ quẩn quanh như thế đến mỏi mòn !
– Mỗi người, hữu duyên mà được có mặt ở cõi đời xinh đẹp này, thời gian một đời người là hữu hạn chứ chẳng phải ngàn năm thiên thu trường tồn; lắng lại 1 chút, bớt đi 1 chút vật vã vật chất để yêu thương hơn cuộc đời này, để tận hưởng vẻ đẹp cuộc sống này, để yêu thương những người thân, những người xung quanh hơn 1 chút, và để yêu chính bản thân mình hơn 1 chút. Như thế hình như đáng hơn !
– Nhất là khi còn trẻ, tuổi xuân còn phơi phới, thi thoảng ngừng ồn ào, ngừng chạy theo cơm áo gạo tiền 1 chút, sống đơn giản hơn 1 chút, tự thỏa mãn với những gì mình đang có 1 chút, chắc sẽ đỡ mệt mỏi hơn. Và thời gian có được tự việc không phải đuổi theo đồng tiền ấy một chút, ta có thể tự cho mình phiêu lưu thêm chút, bước ra khỏi vòng an toàn, yêu bản thân mình hơn 1 chút…
– Nếu cuộc sống, hay công việc chẳng hạn buồn tẻ hay mỏi mệt quá, thi thoảng có thể cho mình bỏ việc mà dành thời gian cho người thân, bè bạn. Nếu thấy ngột ngạt thi thoảng có thể không làm gì và đi chơi, đi đến những nơi bạn thích. Nếu thỉnh thoảng chán cảnh làm những việc mình không thật thích, nhìn những người mình không thích nhìn, làm những việc lặp lại đến nhạt thì có thể bỏ việc, tự đi làm gì đó một thời gian, làm những gì mình thích, thành công thì có thể làm tiếp, thất bại thì có thể lại đi làm thuê tiếp…
– Dĩ nhiên, nói thì dễ, nghĩ thì dễ, làm mới khó, cái gì cũng có giá và ta phải đánh đổi. Nhưng càng có nhiều thì vứt bỏ đi càng tiếc, càng đang chẳng có gì thì càng chẳng sợ mất mát bao nhiêu. Muốn có những gì bạn chưa từng có thì phải làm những điều bạn chưa từng làm, phải không bạn ?
– Vẩn vơ thế thôi, và tôi chỉ là khách lãng du, ham vẻ đẹp đất trời muôn vẻ dạng. Và ít nhất, ngày hôm nay tôi vẫn còn trẻ hơn ngày mai nên tôi cứ vẫn chọn sống cho thật hết mình, thật vui, thật ý nghĩa, thật nhiều đam mê cho ngày hôm nay đã dù tôi cũng thích giàu có lắm nhưng tôi không có mà quan trọng hơn là tôi thích những cái giàu có khác hơn là giàu có tiền bạc hiii !