Gặp Geisha ở phố Gion – Nhật bản .Điểm đến đầu tiên của tôi ở cố đô Kyoto không phải là chùa Thanh Thủy (Kiyomizu), cũng không phải chùa Vàng (Kinkakuji) hay chùa Bạc (Ginkakuji), rừng trúc Kitasaga – Arashiyama… Tôi quyết định tới phố cổ Gion trước. Bởi đơn giản, tôi mê chuyện tình trắc trở trong tiểu thuyết Memoirs of a Geisha (Hồi ức của một Geisha) của nhà văn Arthur Goden xuất bản năm 1997.
Năm 2005, tiểu thuyết được chuyển thể thành phim cùng tên với Chương Tử Di, Củng Lợi, Dương Tử Quỳnh và Ken Watanabe tham gia diễn xuất. Phim dù không đem lại thành công về mặt doanh thu, nhưng cũng khiến cho Gion đã nổi tiếng càng thêm nổi tiếng.
Gion chính là phim trường của Memoirs of a Geisha, khi cả khu vực phố cổ này được thuê để đóng phim trong suốt hai tuần, và không đón tiếp du khách. Ngày nay, khách đến đây một phần để được dạo bước trong không gian của quá khứ, của hoài niệm và của giấc mơ tình yêu đẹp chưa trọn vẹn. Những nàng Geisha trong bộ kimono vẫn còn ngang qua trên các con hẻm nhỏ trong khu phố, e thẹn dưới bóng dù truyền thống của người Nhật và thường rất nhanh chân để không ai có thể kịp chụp một bức hình. Các Geisha chỉ tiếp khách Nhật, đa phần là thương gia giàu có, và hạn chế tiếp khách nước ngoài.
Gion là khu phố Geisha duy nhất còn lại ở Nhật. Những ngôi nhà gỗ, thường là hai tầng, được khai thác làm nhà hàng. Phía trước cửa, như truyền thống, được che bằng một tấm vải xẻ hai rất kỳ bí. Vào ban đêm, Gion rực rỡ giữa muôn vàn đèn lồng sáng lấp lánh trong một không gian trầm lắng của những hồi ức một thời giữa Samurai và Geisha. Du khách đến Kyoto, cả trong và ngoài nước Nhật, đều muốn một lần khoác lên mình bộ kimono, dạo bước trên con dốc lên chùa Thanh Thủy hay che dù đi giữa Gion cổ kính. Vì thế, những cửa hiệu cho thuê kimono ở khu vực gần chùa Thanh Thủy làm ăn rất phát đạt. Nhân viên của các cửa hiệu sẽ giúp khách trang điểm, mặc đồ như thế nào cho đúng nhất. Nếu khách không muốn thuê, có thể mua một bộ để kỷ niệm một lần đến Nhật.
Geisha (tiếng Nhật: 藝[芸]者 – Nghệ giả, nghĩa đen là “con người của nghệ thuật”) là nghệ sĩ vừa có tài ca múa nhạc lại vừa có khả năng trò chuyện, là một nghệ thuật giải trí truyền thống của Nhật Bản.
Thời thế kỷ 18 và 19 đã có rất nhiều geisha. Ngày nay các geisha vẫn còn hoạt động, tuy số lượng ngày càng giảm.
Có nhiều nhầm lẫn, đặc biệt ở bên ngoài Nhật Bản, về bản chất của nghề geisha, coi đây là một hình thức mại dâm bị bóp méo. Mặc dù nhiệm vụ của geisha thường bao gồm cả tán tỉnh và đùa cợt khêu gợi (tuy được mã hóa theo các cách truyền thống), nhưng họ không bao giờ có quan hệ tình dục với khách hàng. Geisha là một loại hình biểu diễn tài nghệ văn hoá lành mạnh, cao cấp, hoàn toàn không có hành vi bán dâm, dung tục, rẻ tiền, tức chỉ “mãi nghệ, không mãi dâm”. Một số geisha có thể quyết định có quan hệ với một trong những nhà bảo trợ hoặc khách quen của mình, nhưng đó là khi họ không làm việc với tư cách của một geisha (tương tự như việc có những diễn viên bán dâm ngoài giờ làm, nhưng không vì thế mà có thể đánh đồng nghề diễn viên với mại dâm).
Geisha có vài nét tương đồng với ả đào trong văn hóa Việt xưa, hay ca kỹ trong văn hóa Trung Quốc.