Mình đã sống học kỳ đầu ở Canada như thế nào, chia sẻ kinh nghiệm của Ann Võ,April 9 at 9:43am · Castlegar, BC, Canada
Quá trình đi của mình là :
1. Suy nghĩ xem có nên đi hay không, được gì và mất gì (6 tháng)
2. Bàn bạc với gia đình về tài chính (1 năm 3 tháng)
3. Tự tìm hiểu trên canada.ca về quy trình lấy study permit
4. Học IELTS (3 tháng) ở KTDC
5. Tìm trường, mình đổi trường 2 lần : Conestoga, NBCC và cuối cùng là Selkirk 😀 (chủ yếu vì tài chính : học phí 11k, chi phí sinh hoạt không đắt đỏ, học xong có thể move lên Vancouver làm việc nếu cần)
Cho tới năm 25 tuổi, ý nghĩ đi du học chỉ thoáng qua trong mình một lần lúc cấp 3. Thế nhưng, 2 năm sau đó, bây giờ mình lại làm lại từ đầu trên đất nước Canada này. Qua đây rồi, mới thấy rõ những khuyết điểm được che dấu dưới mái ấm gia đình. Vui vẻ hơn thật, cũng vất vả hơn thật. Vậy thì, có nên đi du học hay không?
Lúc mình chọn dứt áo ra đi, mình đã già, đã trải đời, đã chịu tổn thương nhiều nên cũng lo lắng nhiều, khó tin người hơn các em trẻ hiện giờ đang muốn đi du học. Thế nên khi « gửi phận » cho bên công ty tư vấn, mình không tin họ 100%. Mình vẫn mail gửi trường, hỏi này hỏi nọ, đòi xác nhận này nọ. Đó là cách tự bảo vệ của mình. Thậm chí, trừ khi mình không biết, còn lại đều hỏi Google trước, để có được nhiều thông tin nhất, chứ không chỉ hỏi trên group không thôi. Mình lê lết đến IDP, BC, các hội thảo, chỗ nào có chữ du học, IELTS và « free » là có mặt mốc của mình.
Mình đã suy nghĩ, đi để được gì?
– Sự đánh đổi lớn nhất là sự bảo bọc của bố mẹ, rồi tất cả mối quan hệ ở VN. Mình qua đây, ngày 31/12, đón 2 cái năm mới cùng lúc, thức 18 tiếng ở sân bay Vancouver trước khi bay tới thành phố hiện tại, đem 50kg hành lý, CA$1000 và không một mối quan hệ ở Canada. Không quên đem theo cả những mối ân tình không biết chừng nào trả lại nổi.
– Đi với cái hy vọng là plan A : ở lại định cư và rước mẹ sang hoặc plan B : có tấm bằng điểm cao và về VN với mức lương ít nhất gấp 3 lương hiện tại.
Qua đây được gì?
– Đầu tiên, đó là việc mình quen biết được với nhiều người, vì nhận được quá nhiều lòng tốt của họ mà buộc mình phải mở lòng ra, để cho đi lại sự san sẻ. Mình nghĩ mình đã bớt ích kỷ hơn.
– Mình cực thích thầy cô của mình. Họ dạy, thẳng thắn với học sinh, học sinh cũng thẳng thắn với giáo viên, họ chấm điểm rõ ràng nhưng lúc nào cũng tìm hiểu khả năng và sự nỗ lực của mình, chứ không chỉ dựa trên 1, 2 bài test để đánh giá mình.
– Mình biết quý trọng thời gian và tiền bạc hơn. Qua bên đây, đi bus này nọ phải tính từ đêm hôm trước, rồi vì tiết kiệm tiền mà đi bộ 5km để ôm 1 đống chén dĩa về hay vác cái microwave người ta cho đến bầm tím hai tay. Vì cái gì? Vì lúc ở VN, cầm 1 đống tiền của gia đình, cứ nghĩ là nhiều lắm, qua đây mới thấy nó chỉ vừa đủ để sống, lại là mồ hôi xương máu của gia đình.
– Tự lực cánh sinh. Không có ai ở cạnh nên phải tự đi chợ, tự nấu ăn, in một đống CV ra đi phát tờ rơi lol. Hơn nữa, vì sự sợ hãi làm phí hoài tiền bạc của gia đình mà không dám lười biếng, lúc nào cũng sợ bị điểm kém, bài làm nào cũng đè thầy cô ra hỏi, tận dụng mọi khả năng có được đến mức thầy cô cứ tưởng mình ham học lắm, chứ thiệt ra mình chỉ ham ngủ với ham ăn thôi!
– Cái gì cũng thử, miễn là free. Hiking? đăng ký! Skating? đăng ký! Workshop? đăng ký nốt. Qua bên đây mới thấy cái gì cũng muốn làm, muốn tận dụng hết tất cả mọi thứ. Nhiều người bảo sao mày rảnh vậy, còn mình chỉ thấy, nếu không thử, sẽ không biết sức chịu đựng của mình đến đâu!
– Sự chịu đựng và lãng mạn. Mình vẫn vậy, vẫn chịu đựng cái xấu của người khác mà không dám nói ra, sau đó lại tự chửi mình ngu, đến giờ thì chắc dám nói thẳng được 3 lần, nhưng âu thôi cũng là sự tiến bộ. Còn lãng mạn, ở Sài Gòn chỉ cắm mặt đi làm và vào điện thoại, còn ở đây mình hay ngồi ngắm tuyết rơi, người khác thì than vãn, còn mình thì chôn sự cô độc trong tuyết. Không phải rất đẹp sao?