HỌC HỌC HỌC…. Mẹ ơi con mệt, con nản, con nản cái nền giáo dục này rồi! Ba ơi con muốn đi, đi tới một nơi mà giáo dục không đánh giá một học sinh thông qua điểm số!
Những cơn nhức đầu vì ôn chuyên học sinh giỏi, những lần ngục ngã vì những áp lực không tên, cái mác “học sinh giỏi” đã nặng nay còn nặng hơn gấp trăm lần! Đó là tôi của quá khứ, dậy từ lúc 5 giờ sáng và không bao giờ về nhà trước 9 giờ đêm. Bữa cơm gia đình mấy lần được đầy đủ thành viên trong nhà. Cuộc sống của một đứa cấp 2 hơn cả ca sĩ chạy show!
Rồi điều gì tới cũng sẽ tới! Hi vọng có, thất vọng cũng có. Ban đầu tôi chả được ủng hộ đi du học, ngay cả cái bát ăn cơm chưa thể rửa, phòng ngủ chưa thể dọn , suốt ngày trước mặt là vài cuốn sách dày cả chục trang được nhìn qua cặp kính dày cộm thì sao mà đi được? Nhưng tôi đã muốn thì sẽ làm, dù thất bại thì ít nhất cũng đã có khởi đầu. Tôi bắt đầu tìm các trang web du học, các trang chủ của trường,gửi mail, viết luận để tìm cái gọi là HỌC BỔNG. Và 40% học bổng cho 3 năm học cấp 3 tại Anh là kết quả mà tôi nhận được. Từ lúc phấn khởi nhưng vài tuần sau là sự im lặng của tôi …… “ Ở Anh học tốt nhưng cơ hội tìm việc và định cư khó lắm con à hơn nữa chi phí sinh hoạt quá đắt đỏ!!” . Tôi còn nhớ như in những lời ba tôi nói….!
Nhưng ba tôi chả bao giờ để đứa con mình thiệt thòi! Cùng là “Những con gà đá” của trường nên ba hiểu rõ cái áp lực mà tôi đang chịu đựng. Nguyên cái tháng 5 đó là những ngày cuối tuần,những buổi tối khuya khoắc ,có hai cha con ngồi tìm thông tin nền giáo dục của các nước nói tiếng Anh. Và rồi đích đến là CANADA- Đất nước của những chiếc lá phong. Tháng 5 năm 2017 là cái tháng nhiều kỉ niệm với gia đình tôi! Tôi lo ôn thi tuyển sinh vào lớp 10, ba mẹ tôi thì lo tương lai cho tôi! Từng ngày từng ngày trôi cũng là từng bước từng bước thực hiện giấc mơ du học……..
Ngày đi nộp Visa hai cha con dậy từ 5h đứng xếp hàng hơn 2 tiếng đồng hồ trong dòng người trải dài dường như vô tận( ngày 12/6 khó quên). Rồi với tôi từng thành công cứ nối tiếp! Tôi đậu chuyên toán của trường THPT chuyên Trần Đại Nghĩa, nhận kết quả Ielts 6.0 và trên hết là đâu Visa Canada…..
“Trước hôm đi tôi không ngủ được, tôi lo, lo rằng quyết định của mình liệu có đúng, lo rằng cuộc sống có dễ như mình mong và sợ hơn là cái sự cô đơn, khó hòa nhập……”
Ngày tiễn tôi ra sân bay cả nhà lo lắng riêng tôi thì vẫn còn giữ được nụ cười trên môi! Một đứa 15 tuổi bay 1 mình đến 1 đất nước xa lạ, không người thân. Lo thì lo đó nhưng bản thân không được phép lùi! Giây phút tạm biệt gia đình, giây phút nhìn máy bay cất cánh, nhấc chân lên khỏi mặt đất Việt Nam, những giây phút đó khó tả và thiêng liêng biết nhường nào.Thế là tôi cũng đến Canada, đến với thành phố Calgary xinh đẹp sau hơn 20 tiếng bay và cũng là lúc một hành trình mới bắt đầu……
Tuần đầu tiên, khó khăn trăm bề! Nào là múi giờ, ngôn ngữ , cách di chuyển bằng phương tiện công cộng… đủ mọi chuyện trên trời dưới đất! Tôi phải học từng bước từng bước một! Học cách sử dụng máy giặt, học cách ứng xử, ghi nhớ đường đi….. những thứ mà thằng như tôi ở Việt Nam mấy khi bận tâm. Thậm chí tôi còn phải tự mình đi làm thẻ ngân hàng, tự mình quản lí chi tiêu, tự đi cắt tóc và nhất là lần đầu cạo râu! Mỗi sáng phải tự thức dậy, tự chuẩn bị đồ và lặng lẽ một mình ra đón xe buýt. Đây là lúc sư im lặng và cô đơn bước lên ngôi! Rồi còn chuyện thời tiết cứ lên xuống thất thường, khiến cơ thể phải mất 1 khoảng để thích nghi!
Rồi thời gian trôi qua, 1 tháng rồi lại tháng thứ 2! Tôi biết được nhiều bạn mới, cuộc sống bớt tẻ nhạt hơn những ngày đầu. Nhưng khó khăn thì luôn chờ ta ở phía trước. Nhiều lúc đứng 1 mình chờ xe buýt, không thể thoát khỏi cái cảm giác một mình ở xứ người, cảm giác đó được nhân lên gấp bội khi tiết trời ngày càng giá lạnh hơn.
Rồi những chuyện xui xẻo cứ liên tục kéo đến…. “Ba mẹ ơi, con mất ví rồi!” Cái cảm giác lo sợ,nhưng chợt nhận ra mình không được phép yếu mềm! Ở Việt Nam mất ví thì bị mắng vài trận rồi ngày hôm sau có tiền đi ăn tiếp! Bên này dù không bị mắng nhưng bản thân vẫn cảm thấy có cái gì đó như tất cả thế giới đang chống lại mình. Thật sự muốn ngục ngã nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép. Vì đó chỉ là một rào cản nhỏ trong cái chặng đường chông gai trước mắt của tôi.
Rồi những lần ngồi trên xe buýt, nhìn qua cửa kính bỗng nhớ về khung cảnh Việt Nam suốt 15 năm qua gắn bó. Đường phố náo nhiệt, con người vội vã, những món ăn dân dã của quê hương khiến một đứa trẻ 15 tuổi đầu bước vào đời này không tránh khỏi một chút gì đó rưng rưng! Nhưng tự nhủ với lòng mình bằng một câu nói vui rằng : “Vì cái tương lai mua đồ không cần nhìn giá” nên phải vượt qua và tiến về phía trước….
Đến bây giờ tôi vẫn chưa trả lời được rằng liệu quyết định du học có thật sự là đúng với tôi hay không. Nhưng tôi không tìm câu trả lời là đúng hay sai mà tôi đang chứng minh rằng nó ĐÚNG. Các bạn cũng thế, du học là quyết định lớn, không phải đi là thành công nhưng nếu đi được thì đừng sợ thất bại hay vấp ngã khi ở trên một đất nước có diện tích lớn thứ 2 trên thế giới! Đôi chân không vững thì cho phép bản thân té nhưng phải bắt bản thân đứng dậy sau vấp ngã.
“ Only I can change my life. No one can do it for me”