Du học xong có nên về nước? – Chia sẻ sau 4 năm định cư tại Đức của du học sinh

Du học xong có nên về nước? Chia sẻ sau 4 năm định cư tại Đức của du học sinh. Mình từng ở Đức hơn 4 năm, và về Việt Nam bắt đầu xây dựng một công ty cũng được 21 tháng rồi.
Mình muốn chia sẻ câu chuyện của mình, cũng là hy vọng gặp gỡ được những ai đã đi và về lại, về lại vì một hoài bão khó diễn tả được.

Du học xong có nên về nước? - Chia sẻ sau 4 năm định cư tại Đức của du học sinh
Du học xong có nên về nước? – Chia sẻ sau 4 năm định cư tại Đức của du học sinh

Du học xong có nên về nước?

Câu chuyện của mình có lẽ bắt đầu những ngày đầu tiên vào học kĩ sư ở Canada. Từ nhỏ, mình rất may mắn được đi học cấp 3 ở Canada, và khi lên đh, mình chọn vào trường kĩ sư. Ở Canada, cái văn hoá kĩ sư rất là lớn. Như trường Toronto, tuần đầu tiên Frost Week, tân sinh viên sẽ được nhảy vào bồn để nhuộm cả người màu tím, sau đó đi diễu hành hát hò khắp đường phố Downtown. Kèm trong đó, là một huyền thoại về những người kĩ sư tàu của vương quốc Anh. Họ đeo một miếng vải nhuộm tím để phân biệt với thuỷ thủ đoàn. Truyền thuyết kể lại, họ là những người kĩ sư tâm huyết, ngay cả lúc tàu chìm vẫn cố sức ở lại dưới bon tàu sửa chữa nó. Và nước dâng lên, màu tím chảy ra nhuộm lấy cánh tay họ.

Hay là có một buổi tối, bọn mình phải bịt mắt đi vòng vèo lên một căn gác tối thui, trong đó đứng những anh chị sinh viên kĩ sư đội nón, phân biệt cấp bậc, trắng xanh và đen, còn tụi mình chỉ là newbie nón vàng. Anh nón đen, đeo khăn bịt mặt, giáo huấn tụi mình về hai chữ kĩ sư: “Kĩ sư hiện thực hoá ước mơ của nhân loại.”

Hay là, nổi tiếng nhất, bất kì ai tốt nghiệp đều sẽ được giao một chiếc nhẫn sắt. Sắt được lấy từ cây cầu sập ở Quebec năm 1907, lấy đi 75 mạng người. Chắc bạn cũng đoán được thôi, nhẫn để nhắc nhở người kĩ sư về những con người đằng sau bản vẽ của mình. Chẳng khác mấy chiếc nhẫn hôn nhân, sứ mệnh kĩ sư gắn bó cả đời.

Mình mê lắm, bị thấm nhuần, cảm giác thật tự hào mỗi lúc có hoạt động và vác theo cái nón vàng. Học ở đại học Toronto 2 năm, gia đình không thể tiếp tục trả tiền học quá cao, nên mình quay về Việt Nam. 1 năm sau đó, lại sang Đức và tiếp tục học kĩ sư.

Đến nước Đức, cũng là một may mắn, khi được làm việc với giáo sư, nhận lương hằng tháng và không lo chuyện tiền nông nữa. Mình bắt đầu xem rất nhiều TedTalks, từ những baì về kĩ thuật, đến kinh tê, tâm lý học, văn hoá, nghệ thuật…. Và họ thật đáng ngưỡng mộ, có một đam mê, có một lẽ sống, bất chấp theo đuổi nó. Rồi lúc đó xem đoạn phim ngắn “Thì sông cứ chảy” của Mai Chi. Là một cảm giác cắn rứt. Là lương tâm kĩ sư. Ở đâu có vấn đề, kệ nó khó cỡ nào, miễn là có vấn đề, người kĩ sư phải giải quyết nó.

Một thời gian lâu chần chừ, muốn về, nhưng không biết làm gì, làm như thế nào. Mình nhận ra có thể xây dựng một công ty, một công ty vĩ đại như trong cuốn Good to Great của Jim Collins. Cũng chần chừ thêm 1.5 năm nữa, và mình quyết định về Việt Nam, bỏ bằng bỏ hết đường lùi, quyết tâm phải làm được điều mình mơ ước.

Đã 21 tháng rồi. Công ty cũng bắt đầu có một dòng sản phẩm để bắt đầu sản xuất, chưa có gì lớn lắm, vẫn chưa bù vốn, vẫn cả khối vấn đề một người kĩ sư không tiếc giải quyết.

Mình thấy Việt Nam cũng không tệ. Việt Nam  chẳng có đất cho chúng ta dụng võ đâu, chỉ có thể tạo đất dụng võ thôi. Ở Đức 4 năm liền không về, Việt Nam có vể u ám, cả đống thứ tiêu cực. Mình cũng chuẩn bị tinh thần. Và thật lòng, không tệ nhưng mình tưởng. Cái làm mình có niềm tin nhiều hơn có lẽ là gặp được nhiều bạn founders khác, có khi bằng tuổi và đã khởi nghiệp trước mình mấy năm trời.

Mình viết, cũng muốn kêu gọi mọi người về lắm, nhưng mình chưa đủ tầm để làm điều đó. Dù sao thì mình tôn trọng là mỗi người có một chí hướng riêng, cho gia đình, có khi đang nghiên cứu gì đó cho cả nhân loại. Mình cũng nhận thức được, đây không phải là trách nhiệm của chính mình để quay về. Nhưng đồng thời, cũng hiểu ra, bản thân mình sẽ thấy tiếc như thế nào đã không về đây.. bởi vì mình là một người có năng lực, đã may mắn nhìn thấy thế giới rộng lớn.

21 tháng, mình chưa hối hận một ngày. Chỉ nhớ nhung cánh rừng ở Đức hằng ngày cước bộ đi và về… Sài gòn thì toàn khói bụi… cũng là một vấn đề chờ đợi ai đó giải hết.

Mình viết, cũng vì hiện tại mình muốn học hỏi thêm, gặp gỡ nhiều hơn nữa, để có thể xây dựng một công ty tốt hơn. Nên nếu bạn đang ở Sài Gòn, cho phép mình một buổi cafe nhé. trà sữa cũng được

Và nếu bạn đọc tới đây, cám ơn nhé, người viết thật sự thấy vui.
Nguồn: Chí Nhân