Tâm sự của cô gái du học sinh bên Nhật hơn 8 năm- rất ý nghĩa

Mình đã đi du học Nhật Bản được 8 năm,nên hôm nay mình muốn chia sẽ một chút kinh nghiệm cũng như suy nghĩ của mình về cuộc sống ở Nhật Bản.
Thực ra thì mình đến với Nhật Bản cũng là 1 cái duyên.Năm mình học lớp 12 thì mình có tham gia một cuộc thi và bất ngờ là mình đã dành được học bổng du học Nhật Bản.Lúc đầu thì mình không muốn đi nhưng bố mẹ mình lại muốn mình đi vì không muốn mình bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy.Cho nên vừa kết thúc thì THPTGQ xong là mình đi du học luôn đến nay đã được 8 năm rồi.

Với một cô gái mới chỉ 18 tuổi phải xa gia đình,bạn bè để sống một cuộc sống tự lập ở nơi đất khách quê người thực sự rất là khó khăn đối với mình ??.
Tại vì mình dành đc học bổng nên không phải lo tiền học phí nên cũng đỡ vất vả nhưng mình cũng phải đi làm thêm để có tiền cho sinh hoạt hằng ngày.
Thực ra thì Nhật Bản là một đất nước rất tốt,mình học hỏi rất nhiều điều cho bản thân.Nhưng hiện tại thì mình thấy việc đi du học bây giờ nó trở nên rất phổ biến.Bên cạnh những người có mục đích chính là đi để học hỏi,cũng có một số người đi vì mục đích kiếm tiền.
Các bạn lấy lí do để đi du học là vì các bạn nói rằng ở Việt Nam học đại học ra rồi cũng không có việc làm,không có tương lai.Đây là một suy nghĩ hoàn toàn sai lầm.Đất nước nào họ cũng quý trọng người tài cả,VN cũng vậy.Vì các bạn không cố gắng,không nổ lực thì đừng có đổ lỗi cho hoàn cảnh.
Thực trạng bây giờ ở Nhật Bản là các bạn du học sinh đi du học nhưng thời gian đi làm gấp 2 lần thời gian các bạn đi học.Các bạn du học là để học mà là để lấy kiến thức mà.Rồi vì làm quá nhiều mà không gia hạn đc visa nên phải về nước,có rất nhiều bạn visa chỉ có 6 tháng nhưng vì làm quá tiếng nên k gia hạn đc rồi trở về nước rồi ôm cả đống nợ.
Mình nghĩ các bạn nên suy nghĩ thật kĩ,xác định mục đích của bản thân.Xác định đi du học thì nên học còn muốn kiếm tiền thì nên đi xklđ.
Cuộc sống du học không phải màu hồng như các bạn nghĩ đâu.Xác định đi du học thì trong từ điển không có từ “LƯỜI”.Vì ngoài cố gắng ra không biết phải làm gì cả.
Để có đc như ngày hôm nay thì mình cũng đánh đổi rất nhiều thứ.Mỗi lần điện về nhà nghe bố mẹ đau ốm thì nước mắt chảy như suối.Bố mẹ hỏi con sống có tốt không thì lúc nào cũng bảo:Con sống rất tốt,ở đây rất đầy đủ bố mẹ không cần phải lo cho con”nhưng thật ra rất cô đơn,rất nhớ nhà,rất nhớ người thân.
Điều sợ nhất của một một dhs hay là một người con xa quê đó là nghe tin gia đình gặp phải biến cố gì đó,người thân đau ốm……thực sự rất rất sợ điều này.
Đôi lúc bản thân mình cảm thấy sợ,mình sợ rằng khi mình thành công,khi mình đạt đc điều mình muốn thì mình không còn cơ hội để báo hiếu với bố mẹ nữa và mình đã bỏ lỡ điều đó,điều làm mình thật sự hối hận.
Mình viết bài này cũng chỉ mong các bạn hãy suy nghĩ thật kĩ trước kho quyết định,đừng để bản thân phải hối hận.Chúc các bạn thành công.

Tags: